Chương 33 : Nhạc hải nói
Lúc Hách Tể cầu hôn Đông Hải là lúc em đang trên bục nhận bằng tốt nghiệp đại học
Đường đường là một hoàng tử cao cao tại thượng lại làm mấy trò con nít như thế . Bảo học sinh bên dưới làm bà mai , quỳ gối xuống trước mặt Đông Hải. Tôi còn nhớ rất rõ , Hách Tể tay cầm nhẫn nói với Đông Hải “ Không có ai có thể như em , anh mãi mãi yêu em , em có đồng ý lấy anh không ? “
Tiếng vỗ tay to quá mức , camera liên tục sáng đèn , trên bục người kia chảy những giọt nước mắt hạnh phúc
***
Lần đầu tiên khi tôi gặp Đông Hải là năm thứ nhất , khi em ấy vừa chuyển tới trường.
Em ấy lúc nào cũng giữ khoảng cách với người khác , vô luận là ai nhờ cũng đều nhiệt tình làm giúp đỡ , thích phụ giảng dạy kèm , cho nên rất được chủ nhiêm vô cùng yêu mến
Vào lúc đó có nhiều người vì ỷ rằng tôi là học trưởng cho nên ra vào hỏi thăm về Đông Hải . Nhưng tôi có một bí mật mà bọn họ không biết . Đó là tôi cùng Đông Hải là một loại người
Tôi muốn tiếp cận em , tôi muốn nhìn thấy em cười thật tình một lần , tôi muốn ôm chặt em vào lòng
Nhưng từ khi Lý Hách Tể xuất hiện , tất cả có vẻ đều đã thay đổi
Từ đó về sau , bên cạnh Đông Hải lúc nào cũng có Lý Hách Tể . Chờ em đi làm về , chở em về nhà , tất cả các mặt trong cuộc sống đều xuất hiện vẻ mặt của anh ta
Đông Hải kháng cự làm cho tôi cảm thấy em thật yếu ớt , em không tin trên thế giới này có tình yêu . Nhưng mà em làm cho tôi hiểu được : Người kháng cự cũng giống như đồ vật vậy , không phải vì sợ hãi mà là bởi vì rất thích cho nên không dám đụng vào
Cùng Lý Hách Tể giáp mặt ngay lần đi du lịch đó . Tôi biết tôi tiếp cận Đông Hải là đã chọc giận tới anh ta rồi . Ở trong mắt Lý Hách Tể tôi có thể thấy được sự phẫn nộ và uy hiếp
Tôi căn bản không để ý đến anh ta ,nhưng khi tôi quay đầu lại nhìn thì thấy Đông Hải đang nhìn Hách Tể . Cái loại cảm giác này tuy không thể hiện ra mặt nhưng tôi có thể hiểu được. Sau đêm đó , tôi mới biết được có rất nhiều thứ chúng ta đều nhìn thấy được , nhưng chỉ là tôi không cam tâm
Sau một lần tan học , tôi đến phòng học của Đông Hải thì nhìn thấy Hách Tể và em đang hôn nhau , tôi mới biết chính mình thật sự thua cuộc . Cũng không phải vì hành động này mà là vì ngay lúc Hách Tể ôm Đông Hải , tôi cảm nhận được ánh mặt trời chiều hạ chiếu xuống cảm tình hạnh phúc thẹn thùng của em , làm tôi cảm giác không thở nổi
Chuyện bọn họ yêu nhau dần dần truyền ra ngoài , lợi hại nhất là Đông Hải đã vì Hách Tể mà dùng bình bông đập vào đầu người khác . Người không thích gây chuyện như Đông Hải , người xử sự bình tĩnh như Đông Hải , người dịu dàng như Đông Hải , lại ở trước mặt Lý Hách Tể , đều có vẻ không đủ dùng
Cùng Đông Hải ra nước ngoài , căn bản là do tôi sắp đặt . Người là ích kỷ , tôi cũng không ngoại lệ . Khi Đông Hải đồng ý quen tôi , tôi cảm thấy một chút hưng phấn cũng không có , chỉ là cảm thấy được an ủi . Cám ơn em đã cho tôi được toại nguyện làm kẻ thế thân
Trong vòng một năm qua , tuy rằng chúng tôi có không ít hành động thân mật nhưng mà tôi biết , ở trong trái tim của Đông Hải , hình bóng của người đó đã được khóa chặt lại , cho dù tôi có cố gắng thế nào cũng không tài nào phá vỡ được
Em nhìn đến thức ăn thì vô tình nói “ Hách Tể thích ăn cái này … “ . Trên tạp chí luôn luôn xuất hiện những tin tức về Hách Tể , trước mặt tôi thì em tỏ vẻ không để ý nhưng tôi biết sau lưng tôi , em đã âm thầm lén lút giấu chúng đi thật cẩn thận . Những lúc em mất ngủ đứng ở ngoài sân , dưới ánh sáng của đêm trăng , tôi thấy mặt em tái nhợt
Có một đêm , tôi thấy em ngồi trước bàn học , dùng bút nhẹ nhàng phác họa gương mặt người kia , trong lòng quả thật nhói lên một cơn đau âm ĩ. Khi đó nhìn qua em , tôi biết em vừa khóc vừa cười
Khi Hách Tể xảy ra chuyện , em liền biến mất . Sau khi về nước , tôi thấy hai người sống rất vui vẻ liền rời khỏi . Tất cả mọi chuyện đều xảy ra như một giấc mơ , khi tỉnh lại vẫn chỉ còn mình tôi – Nhạc hải với hai bàn tay trắng
Tôi còn nhớ rất rõ , khi Đông Hải ở sân bay đến Thượng Hải liền nói với tôi “Cám ơn anh , còn nữa , xin lỗi “ – Liền trong một khắc tôi nhận ra được , hóa ra trong trò chơi này , tôi căn bản không có gia nhập như vậy cũng không thể nào gọi là rời khỏi được . Trong trò chơi này vĩnh viễn chỉ có hai người yêu nhau mà thôi
Trong hôn lễ , tôi nhìn thấy Đông Hải bổ nhào vào lòng Hách Tể , nghẹn ngào nói “ Tôi đồng ý “ . Còn nhìn thấy Hách Tể giúp em đeo nhẫn vào ngón áp út , tất cả toàn trường đều đứng lên vỗ tay , có một cảm giác thật cảm động
Tôi từng cho rằng đến bây giờ Hách Tể cũng không thể đem lại hạnh phúc cho Đông Hải, nhưng bảy năm qua, sớm tối bên nhau vẫn là hai người hai người bọn họ (chem’ cho xuôi thôi)
Cái gì sinh ly tử biệt , cái gì yêu hận tình cừu , khi nhìn thấy tình yêu trước mặt cũng cảm thấy nhỏ bé
Tôi nắm chặt tay người bên cạnh nói “ Bảo bối , sau này chúng ta ở đây tổ chức hôn lễ đi … “
================================= END================================