Lần thi cử này nếu như vào được một trăm năm mươi hạng, Lý Đông Hải đáp ứng ngày đó làm dụ thụ, mặc kệ Lý Hách Tể yêu cầu cái gì đều làm theo.
Thế nhưng chính là anh không đạt được điều kiện, thi cử hạng hai trăm bốn mươi bốn.
Vốn cho rằng không có hi vọng, không ngờ Đông Hải thương anh thức đem cho nên đáp ứng, Hách Tể tự nhiên vui vẻ đã chết, sợ cậu đổi ý nên bằng tốc độ ánh sáng ôm cậu vào phòng ngủ.
Sau đó trực tiếp ném lên giường.
” Nha! Lý Hách Tể anh nhẹ thôi, rất đau đó.” Cậu oán niệm sờ sờ sau lưng.
” Xin lỗi xin lỗi, anh sốt ruột.” Hách Tể một hai ba đem y phục lột sạch, xem ra rất cấp bách. ” Để cho lão công giúp em kiểm tra hô hô, sẽ không đau a.”
” Thiết, buồn nôn.” Nói xong, Đông Hải nhẹ nhàng ngồi xuống cởi nút áo.
Vừa cởi nút thứ nhất, người nọ gọi lại.
” Đợi một chút…” Anh cởi xong áo, bò lên trên đầu giường, một tay tiến đến sau ót cậu, vẻ mặt lưu manh. ” Muốn cởi cũng phải có kỹ thuật.”
Lý Đông Hải trừng to mắt. “Thoát y phục thì có kỹ thuật gì? Kia làm thế nào a?”
“ Dụ thụ chính là từ đầu tới đuôi, từ khi bắt đầu cởi áo đều phải dùng vẻ mặt mê hoặc. Bối rối sao? Bắt đầu đi.”
” Hách, Hách Tể. Nếu không anh trực tiếp bắt đầu là được rồi, em….”
” Em đến cởi quần áo cũng không nguyện ý, kia chút nữa anh yêu cầu cái gì em cũng sẽ cự tuyệt toàn bộ. Không được, phải làm.”
Bị ra lệnh như vậy, cậu bất mãn.
” Ai! Là em thấy anh thương cảm nên mới đáp ứng, anh đừng quên anh căn bản không đạt được điều kiện! Em có quyền cự tuyệt yêu cầu anh đề ra.”
Hách Tể hơi giật mình nhìn cậu hai giây, tay cũng từ cái ót thu về, quy củ ngồi xuống, chán nản cúi đầu.
” Anh biết, dù sao cũng là anh không thắng nên không có khả năng yêu cầu em làm gì. Mới đầu không nghe lời cũng không có ý nghĩa, chính là chờ anh lần sau đạt được điều kiện sẽ trở lại, em trước tiên đi ngủ còn anh đi đọc sách.”
Không ngoài mong đợi, Hách Tể bị kéo lại.
” Được rồi được rồi, em làm là được.”
” Không bị uy hiếp chứ?”
Đông Hải nhìn anh một cái. ” Có đúng hay không anh rất quá đáng…”
Lại một lần kéo Hách Tể, cậu giật nhẹ góc áo anh, một bộ dạng ngoan ngoãn.
” Không đổi ý kiến nữa, anh bảo gì em đều làm theo.”
Lý Hách Tể thõa mãn, ngực rất đắc ý, anh biết là vật nhỏ rất yêu thương mình.
” Ngoan, từ từ sẽ đến.”
Đông Hải kêu khổ không kịp, lúc này cậu không dám nói không được, đành cắn cắn môi mà cởi nút áo.
Lý Hách Tể nhìn tiểu Đông Hải không chớp mắt, anh dùng hai tay cởi nút áo cậu, mắt cậu giơ lên có điểm xấu hổ chớp vài lần, hai tay anh tìm tòi gạt áo cậu sang hai bên ngực.
Thân, kéo kéo cổ áo.
Hai nút áo mở ra không lớn, cũng không có lộ ra bả vai.
Đông Hải nhìn người trước mắt, hôn lên bờ môi anh, một tay cởi ra nút áo. Chính là khi áo gần như mở bung, môi cậu liền đi xuống cắn nút áo trên y phục Hách Tể, dùng miệng từng bước mở ra.
Động tác này khiến Hách Tể hoàn toàn hài lòng.
Cởi nút áo nhanh hơn nhưng không gấp gáp, Đông Hải lấy tay đem y phục Hách Tể hướng quá hai bên cởi ra, cúi người cắn điểm nổi lên trước ngực anh.
” Ách.” Hách Tể không ngờ cậu lại dùng chiêu này, phát sinh một tiếng kêu đau đớn.
Đầu sỏ gây ra lại không nghĩ tới phản ứng như vậy của Hách Tể, nhất thời buông lỏng miệng ngơ ngác nhìn anh, hai người nhìn nhau không nói gì.
” Tiểu bại hoại, thiếu chút nữa đã bị vẻ bề ngoài thỏ con của em lừa!”
Mà Lý Đông Hải chính là vẻ mặt nghi hoặc, không hề động. Em, em lừa anh cái gì?
Còn chưa kịp hỏi, thân thể đã bị nắm lấy ném lên giường, Lý Hách Tể hóa thân thành đại dã lang ghé vào trên người cậu vừa gặm vừa cắn, vừa hôn vừa liếm.
Chờ một chút !! Lý Đông Hải khóc không ra nước mắt, lúc nãy vừa sống chết yêu cầu cậu phẫn dụ thụ, hiện tại thật vất vả mới có cảm giác thì lại xảy ra chuyện gì !!
Dục vọng phía dưới bị nắm trụ, thành thạo khiêu khích, người kia còn cố ý chọc chọc hai tiểu khỏa cầu.
Thế nhưng cậu căn bản không có năng lực phản kháng, thân thể bị khiêu khích đến nói cũng không nên lời, chờ cậu thở xong, vật nhỏ trong tay Hách Tể cũng tiết ra.
Còn chưa có ho xong, cậu đã bị trở mình lại.
” Uy!! Anh, anh sao lại gấp như vậy a…”
Lý Hách Tể cả tay chân lẫn miệng đều gấp, không có phản ứng với Đông Hải.
” Anh…..Ai nha, đau, điểm nhẹ…”
Thanh âm thoáng cái thấp xuống, liền trở nên mềm mại. Xem ra đêm nay phải bảo tồn thể lực.
Việc khuếch trương tốn không ít thời gian, Lý Hách Tể không thể chờ lâu như vậy, vuốt ve chính dục vọng của mình, cầm lấy tiến vào.
Lý Đông Hải lập tức vùi vào gối đầu mà rên rỉ, anh tận lực một trận lại một trận công kích, gối đầu cũng vô pháp giúp cậu giữ bí mật, tiếng rên càng lúc càng lớn, thẳng đến khi không còn cách nào hô hấp mới dừng.
Vẻ mặt, thanh âm toàn bộ quanh quẩn trong phòng.
Lý Hách Tể ngày hôm nay như là bị câu hồn, dựa theo tư thế phía sau, cúi người trên lưng Đông Hải, mút vào phần da thịt trắng nõn.
Đông Hải bình thường cũng thích chơi bóng rổ, đường cong cơ thể rất mẩy mà những cũng rất đều, màu da phơi nắng nhưng không đen, trong mắt Lý Hách Tể nghiễm nhiên trở thành cảnh xuân. ( em mà cũng có đường cong o_0 )
Tư thế từ phía sau tiến công thực sự mãnh liệt, Đông Hải khuôn mặt nhăn nhó nói lầm bầm, mất thật lớn khí lực mới từ trong miệng phát ra lời cầu xin tha thứ.
” Đau, điểm nhẹ…”
Hách Tể chậm lại vài cái, cổ vươn đến nhắm ngay phần gáy cậu cắn một ngụm, người phía trước nhất thời truyền đến một tiếng hút không khí, phía sau cũng tự giác ngậm chặt.
Đông Hải xấu hổ đỏ mặt, nghe người phía sau phát sinh một tiếng kêu rên vì co rút, nhất thời trong ngực hoảng loạn.
Dưới thân liền tiết ra một cỗ bạch dịch…..
” Hừ hừ, nhìn xem thật không chịu nổi với em.” Hách Tể cắn vành tai Đông Hải rồi một trận mút mát, dưới thân càng thêm mãnh liệt tiến công.
” A a ! Ngô ….ngô…”
Thanh âm rên rỉ tình tứ tràn đầy khắp gian phòng.
Đến một lúc sau, đại gia hỏa trong cơ thể Đông Hải rốt cục cũng phóng ra, cậu toàn thân mệt mỏi ngã xuống giường, trên trán một tầng mồ hôi.
Ngực cậu hối hận a….
Sau này, sau này tuyệt đối không đáp ứng Lý Hách Tể làm cái gì dụ thụ nữa !!!!
Muội anh a !!!!!
Tuy rằng lúc này Lý Đông Hải nghĩ như vậy, thế nhưng mấy tuần sau, tiết mục oanh oanh liệt liệt này vẫn được diễn lại một hồi. ( em ko muốn nhưng người quyết định ko phải là em =)) )
Cậu hoàn toàn không biết, dụ thụ là mê hoặc người yêu khiến anh ta biến thành lang mà chủ động, chính là thành công.
Từ nay về sau cậu ở trong lòng Hách Tể chính là : ngạo kiều dụ thụ.
Sau đó anh lại đem Đông Hải nếm thử từng loại thụ > < ( =)))))))))))) )
=======================END=======================